Tiểu thuyết trinh thám: Độc giả thứ 7 - Lôi Mễ (Chương 15)



--DONATE cho Lạc Hồn Cốc có kinh phí duy trì và ra thêm nhiều truyện hay nữa nhé:
-- STK: 3540102785008
Chủ tài khoản: Nguyễn Thế Vinh. Chi nhánh ngân hàng Quân đội MB, TP Việt Trì - tỉnh Phú Thọ
Hoăc ví MOMO : 0869644169; Paypal: vinh.vnp@gmail.com
👉 Group Facebook của Lạc Hồn Cốc
👉 Diễn đàn Lạc Hồn Cốc


Độc giả thứ 7 (Tiền truyện)
Sáng tác: Lôi Mễ
Người dịch: Bánh tiêu, Lưu Hà
Nguồn: Khủng bố hội quán

Chương 15 - Thù hận.
Hình Chí Sâm không hề nuốt lời. Ngày hôm sau khi Phương Mộc tới cục công an, Hình Chí sâm liền dẫn cậu tới phòng làm việc của mình, ông chỉ chỉ một đống hồ sơ lớn trên bàn: "Cậu xem ở đây đi, có thể dùng ly uống nước của tôi, phích nước nóng ở dưới bàn."
Ông xoay người đi đến bên cạnh cửa: "Có ai gõ cửa, cậu cũng không cần lên tiếng, cũng không nên nghe điện thoại." Nói xong liền đóng cửa lại.
Phương Mộc hiểu ý ông, giao hồ sơ của cảnh sát cho người ngoài như cậu cũng có thể coi là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
Ông ấy sao lại không nghĩ tới khả năng mình chính là hung thủ chứ. Phương Mộc cười lắc đầu, cậu cảm kích trước sự tin tưởng của Hình Chí Sâm.
Cậu quan sát quanh gian phòng, diện tích không lớn, chỉ có một bàn làm việc, một cái ghế dựa, sát tường bày một chiếc ghế sô pha 3 người, toàn bộ không gian còn lại đều là giá sách, Phương Mộc kéo thử núm cửa giá sách, đều đã khóa.
Trong đó hẳn đã ghi lại rất nhiều câu chuyện chấn động và hoang đường.
Phương Mộc ngồi xuống ghế, trước mặt trên bàn là chồng hồ sơ thật dày, được buộc bằng chỉ da trâu, mặt trước hồ sơ viết thời gian phát sinh các vụ án, địa điểm và danh tính những người bị hại. Phương Mộc rút tập dưới cùng ra, mặt đầu tiên viết ngày 31 tháng 12 năm 1999, câu lạc bộ đại học Sư Phạm, Trần Hi.
Mắt Phương Mộc trào ra dòng lệ.
Trong tập hồ sơ có các biên bản lấy lời khai, báo cáo khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi. Kế tiếp là ảnh chụp hiện trường. Tay Phương Mộc bắt đầu run rẩy.
Trần Hi nằm trên xe đẩy. Cái cổ trắng nõn thon dài, chỉ có điều phía trên đó hoàn toàn trống trơn, chỉ có cơ thịt và xương bị gãy. Ngoài cổ áo là có dính chút máu, áo dài trắng nõn không tỳ vết.
Đầu rơi trên sân khấu, tóc dài dính máu quấn bện vào mặt, ẩn hiện vầng trán rộng trắng nõn. Hai gò má với đường cong tuyệt đẹp.
Ảnh chụp gần hơn có thể nhìn thấy mái tóc dài của cô bị tách ra, nét mặt ung dung thư thái, chỉ có vùng lông mày hơi chau lại, đôi mắt nhắm chặt, khóe miệng tựa hồ còn ẩn hiện nét cười. Phía dưới cái đầu là miệng vết thương bằng phẳng, cơ thịt lộ ra tái nhợt không chút sức sống.
Chiếc rìu rơi trên sân khấu. Cán dài, làm bằng sắt, một chiếc rìu hết sức bình thường không có gì khác lạ. Trên lưỡi rìu vết máu nhìn không rõ.
Phương Mộc bật ra tiếng nức nở không thể ngăn lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên bức ảnh.
Thật lâu sau, Phương Mộc cắn ngón tay mình, tự dằn lòng phải tỉnh táo trở lại.
Tớ sẽ bảo vệ cậu.
Phương Mộc nhét nó lại tập hồ sơ, hít thở sâu, sau đó mở tập đầu tiên: Ngày 17 tháng 9 năm 1999, phòng vệ sinh ký túc xá nam khu 2 đại học Sư Phạm, Chu Quân.
Xem xong toàn bộ hồ sơ, đã là 5h chiều, Hình Chí Sâm lặng lẽ trở về. Ông châm một điếu thuốc, ngồi đối diện Phương Mộc.
Phương Mộc cúi đầu, không muốn bị Hình Chí Sâm nhìn thấy đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của mình.
"Có gì muốn nói không?"
Phương Mộc lắc đầu.
Trên mặt Hình Chí Sâm không hề có nét thất vọng, ông đứng lên vỗ bả vai Phương Mộc: "Đi, chúng ta cùng đi ăn, đồ ăn của căn tin cục công an cũng không tệ lắm."
Phương Mộc ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Hình Chí Sâm: "Không được, tôi phải về sớm một chút."
Phương Mộc ngồi trên xe buýt tuyến 64, mắt nhìn ngoài cửa sổ. Đang là giờ cao điểm, trên đường tiếng người, tiếng còi xe hòa thành một màn hỗn loạn. Nét mặt mỗi người đi đường đều rất vội vàng, có lẽ đang mong sớm trở về ăn một bữa cơm chiều thịnh soạn hoặc đơn sơ cùng với gia đình. Những bước chân vội vã, bánh xe chuyển động, cơm nóng sốt, con trẻ thích thú cười đùa hoặc giận dỗi ri rỉ khóc.
Cuộc sống, tựa như một con sông không ngừng chảy, khi thì yên ả, khi thì thét gào, khi thì gợn sóng lăn tăn, lúc lại cuộn trào mãnh liệt.
Phương Mộc nhìn thấy sắc trời dần tối, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Đối diện là một chiếc xe buýt tuyến 25. Phương Mộc nhìn thấy nó và xe của mình chạy qua nhau, bên trong là đám người chen chúc, đứng hoặc ngồi, người thì vui vẻ nói cười kẻ thì mặt đầy u ám. Cuộc sống của mỗi người vốn không liên quan gì đến nhau, đó là quy luật.
Có điều, trong cuộc sống của cậu giờ đây đã không còn cô ấy nữa.
"Nếu mục tiêu kế tiếp đã định là tớ, tớ hy vọng hắn có thể lập tức giết chết tớ, tốt nhất là từ phía sau lưng, trong tình huống tớ không hề hay biết, không đau đớn cầu xin mạng sống."
Trên báo cáo khám nghiệm tử thi nói trước khi chết Trần Hi đã bị đánh thuốc mê, cô bị chặt đầu trong tình trạng hôn mê.
Không ngờ câu nói của cô đã trở thành sự thật.
Xe chạy qua đại học Sư Phạm, Phương Mộc cũng không muốn xuống xe, ngồi lì cho đến trạm cuối.
Cậu chậm rãi đi bộ về trường, sắc trời đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, đèn ven đường lần lượt bật sáng. Bóng của cậu lúc ngắn lúc dài.
Cậu chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng dốc hết sức lực mà chạy, người qua đường đều nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc.
Trong lúc chạy cậu không kìm chế nổi cảm xúc lại khóc rống lên.
Hai ngày sau, Phương Mộc tới tham dự tang lễ của Trần Hi.
Tang lễ được cử hành tại nhà hỏa táng Triêu Dương Câu. Những người có mặt tham gia ngoài bạn học của Trần Hi, còn có người của nhóm SUO.
Cha mẹ Trần Hi được bác và dượng dìu đỡ, gật đầu đáp lễ những người đến tiễn biệt Trần Hi lần cuối.
Diện mạo Trần Hi giống cha như hai giọt nước.
Trong phòng lớn không vang lên tiếng nhạc buồn thảm, mà lại ngân nga bài <<Ái Tình>> của Mạc Văn Úy, nghe nói là ca khúc yêu thích nhất của Trần Hi khi còn sống.
Nếu không phải vì yêu anh, sao đêm khuya rồi mà vẫn chưa buồn ngủ. . . . . .
Phương Mộc vòng qua quan tài đặt chính giữa linh đường, Trần Hi lẳng lặng nằm bên trong, trên cổ quấn một dải khăn lụa màu tím, cảm tạ người hóa trang của nhà tang lễ, nhìn nét mặt của cô đang vô cùng mãn nguyện.
Yêu là thứ gì đó làm cho con người ta bị giày vò, rồi lại luyến tiếc không buông như vậy, em không thể trả lời câu hỏi: trong lòng anh, liệu có tên em ?. . . . . . .Hai tay của cô nắm hờ đan vào nhau trước ngực, dường như bên trong là một bí mật chôn sâu.
Yêu là bí mật duy nhất, làm cho em tan nát cõi lòng làm em mê muội, không thể diễn tả được bằng lời, chỉ biết nhớ anh.
Lễ truy điệu kết thúc. Khi cha mẹ Trần Hi vô cùng bi thương được người thân và bạn học đỡ ra khỏi linh đường, khi nhân viên nhà tang lễ nâng thi thể Trần Hi dậy, chuẩn bị đặt lên xe đẩy lạnh băng kia. Phương Mộc quay đầu lại.
Anh yêu em.
~~~~~~~~~~~~
Chu Quân bị siết cổ trong WC. Sau khi bị hung thủ xếp thành tư thế như đang đại tiện, có thể là vì sợ bị người khác phát hiện thi thể sớm.
Lưu Vĩ Lệ bị đẩy xuống lầu, ngã chết ở lan can, sau đó hung thủ thu dọn sạch sẽ hiện trường, không lưu lại một chút dấu vết.
Cổ Phi Phi bị trói đến đóng thành băng chết trên cột cờ. Hung thủ lột sạch y phục của cô, nhưng không có dấu vết xâm hại, hắn chỉ muốn giết người, không hề muốn cưỡng hiếp. Một pho tượng điêu khắc trong tuyết.
Tống Bác bị băng trên tường rơi xuống xuyên qua cổ mà chết. Qua quan sát hiện trường, có vẻ như là ngoài ý muốn, không ai có thể tính toán chuẩn xác như vậy. Có điều vì sao hung thủ lại không hành động giống hai án mạng trước, che dấu thi thể hoặc dọn sạch hiện trường chứ?
Hắn hoàn toàn có thể mang thi thể của Cổ Phi Phi và Tống Bác nhét vào dưới khán đài của sân thể dục, như vậy, mười ngày, nửa tháng cũng chưa chắc đã bị phát hiện.
Trói nạn nhân vào cột cờ, là muốn mọi người chú ý đến sự tàn nhẫn và trí tuệ của hắn sao, giống như những nghệ sỹ mong muốn tác phẩm của mình được trưng bày nơi dễ thấy nhất trong phòng khách.
Tống Bác chết, có thể là một việc ngoài ý muốn, thế nhưng đối với hung thủ mà nói, lại là một niềm vui cực độ, còn kiểu chết nào đẹp đẽ khiến người ta cảm thấy quỷ dị và thán phục hơn nạn nhân bị băng từ trên trời giáng xuống mà mất mạng chứ.
Về phần Trần Hi, hắn diễn trò trước mặt hơn 3000 khán giả, chặt đầu cô, sau đó ung dung đào tẩu. Trình diễn trước công chúng một án mạng hoàn mỹ, không để lại dấu vết, sau đó hà hê thưởng thức khán giả sợ hãi và chạy trối chết, cảnh sát bối rối, hoang mang.
<<Buổi tiệc thịnh soạn của ác quỷ>> Vở kịch đêm đó, chắc chắn là chỉ có một diễn viên chính, đó chính là bữa tiệc thịnh soạn của hắn.
Thông minh, cẩn trọng, cường tráng, tàn nhẫn, ngạo mạn, yêu thích việc kịch hóa cuộc sống.
Điều quan trọng hơn là, trong lòng hắn chôn sâu một thứ —— Thù hận.
Đó là dạng thù hận gì?
Dạng thù hận gì, phải giết chóc mới khiến hắn bình tĩnh trở lại?
Dạng thù hận gì, phải cần tới 5 sinh mạng để bù đắp?
Dạng thù hận gì, có khả năng khiến hắn cam tâm tình nguyện trao cả linh hồn của mình cho ác quỷ?
Dạng thù hận gì, có khả năng kích thích hắn tàn nhẫn như vậy?
Hung thủ là nam giới, thân thể cường tráng, vô cùng thông minh, tính tình cẩn thận, tàn nhẫn, hướng nội, đã từng trải qua những tình huống, cảnh ngộ không giống người thường.
"Cậu nói, hung thủ chính là người trong trường này, hơn nữa, rất có thể là người quen của cậu?"
Hình Chí Sâm và Phương Mộc ngồi trong một tiệm cơm nhỏ ở trường, trước mặt là thức ăn sớm đã nguội lạnh. Hình Chí sâm nhìn Phương Mộc qua làn khói thuốc.
"Đúng vậy."
"Thứ nhất, người có thể giết chết Chu Quân trong nhà xí, chắc chắn là một người hiểu rõ thói quen sinh hoạt của cậu ta, trong ký túc xá xuống tay là rất mạo hiểm, chuẩn bị không tốt sẽ bị những người khác bắt gặp, Chu Quân có thói quen đi đại tiện lúc đêm khuya, thời điểm đó tất cả mọi người hẳn là đều đã ngủ, cho nên có thể khẳng định hắn hiểu rất rõ về Chu Quân. Thứ hai, Lưu Vĩ Lệ đang photocopy trong phòng thì bị dẫn dụ đến sân thượng, tiếp đó bị hung thủ đẩy xuống lầu ngã chết, vì vậy hắn chắc chắn cũng đã biết Lưu Vĩ Lệ đêm đó phải tăng ca, hơn nữa khả năng Lưu Vĩ Lệ bị một người xa lạ đêm khuya dụ ra ngoài sân thượng là điều không thể. Thứ ba, Trần Hi bị giết chết trên sân khấu, hơn nữa thủ pháp giết người giống hệt trong kịch bản, điều đó chứng tỏ hung thủ trước đó đã nắm được kịch bản để chuẩn bị kế hoạch, ít nhất hắn cũng đã từng tập qua. Cho nên, hắn chắc chắn phải là người trong trường này."
Hình Chí Sâm không nói gì nhả ra một làn khói. Phân tích của Phương Mộc về cơ bản giống với suy đoán của ông. Ông nhìn sinh viên ra vào tiệm cơm, ăn mặc diêm dúa hoặc giản dị, trên mặt đều là dáng vẻ hồn nhiên. Ông không thể tưởng tượng nổi trong đám sinh viên này có người nào tàn nhẫn như vậy.
"Vì sao phải làm như vậy?
"Thù hận." Phương Mộc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng phát ra hai tiếng này.
Thù hận sao? Một sinh viên chưa thạo đời, có thể có thù hận gì đây?
"Thù hận không hẳn phải là thù giết cha hay đoạt vợ …v..v..." Phương Mộc dường như nhìn thấu suy nghĩ của Hình Chí Sâm: "Thường thì thù hận do tích tụ lâu ngày mà nảy sinh, một ánh mắt, một cử chỉ, một câu nói đùa, cũng đều có thể là nguyên nhân phát sinh thù hận, khi một người cảm thấy bị thương hại, hắn cũng có lý do để hận. Giống như như một cái mỉm cười của anh hôm đó, khiến tôi muốn bóp chết anh tại chỗ."

Hình Chí Sâm nhìn Phương Mộc, trong ánh mắt của cậu nam sinh trẻ tuổi này không còn sự hồi hộp, căng thẳng, hiếu thắng của tuổi trẻ giống như khi lần đầu tiên ông mặt. Ánh mắt của cậu bi thương, cô độc nhưng lại long lanh rất có thần.
"Cậu đã từng thù hận ai chưa?"
"Đã từng." Phương Mộc khẽ nói: "Khi còn học Trung học những học sinh lớn tuổi hơn bắt nạt tôi, bắt tôi nói dối thầy giáo, những lúc nghe họ nói những lời xấc xược với bảo vệ." Cậu thở dài một hơi: "Những lúc đó trong lòng tôi đều chợt nổi lên một chút cảm giác hận, giờ đây kẻ tôi hận nhất, chỉ có hắn."
Phương Mộc ngẩng đầu nhìn vào mắt Hình Chí Sâm, "Bất cứ lúc nào, cho dù ở đâu, nếu anh bắt được hắn, xin cho phép tôi. . . . . . ."
"Cho phép cậu làm gì?"
Phương Mộc không nói tiếp, lắc đầu.
Phương Mộc đi đến trước cửa câu lạc bộ vắng vẻ, đứng ở cổng hồi lâu, đi vào.
Trong hành lang lầu hai trống trơn, tiếng bước chân của Phương Mộc vọng lên bốn phía. Cậu dừng lại gần chỗ cầu thang.
Đây là nơi Ngô Hàm bị hung thủ đánh ngã.
Cậu khẽ vung tay phải lên nện vào một thứ gì đó vô hình trong không khí.
Miệng vết thương sau đầu Ngô Hàm gần như vuông góc với bả vai, vậy có thể nhận định hung thủ có khả năng đứng đằng sau Ngô Hàm dùng mộc chiếc gậy đánh vào đầu cậu ta.
Hắn thuận tay phải.
Đúng vậy, hôm đó khi hung thủ dùng hai tay giơ chiếc rìu lên, cũng có thể nhìn ra hắn dồn lực vào tay phải.
Phương Mộc vẫn đứng yên không nhúc nhích, tựa hồ mường tượng lại mấy ngày trước.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Nước trong phòng vệ sinh tí tách nhỏ giọt xuống.
Rất lâu sau, cậu chán nản đi xuống lầu.
Khi đi tới đại sảnh dưới lầu, Phương Mộc phát hiện trong hội trường có một người đang ngồi.
Phương Mộc ngừng thở, nhẹ nhàng đi vào hội trường, chậm rãi đến gần người kia.
Trong hội trường vẫn sáng, người kia vẫn ngồi ở dãy ghế đầu tiên không nhúc nhích, mắt nhìn lên sân khấu.
Ánh mắt Phương Mộc từ từ thích ứng với ánh sáng trong hội trường, sau gáy người kia dán một miếng băng gạc.
Là Ngô Hàm.
Phương Mộc thở dài một hơi, bước chân cũng nhanh dần.
Cậu bước tới ngồi xuống bên cạnh Ngô Hàm. Ngô Hàm hiển nhiên đã biết là có người tới, thế nhưng cậu chẳng hề quay đầu lại, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm sân khấu, không nhúc nhích.
Trên sân khấu trống rỗng, bày biện đủ loại đạo cụ, dải lụa buông xuống ảm đạm tối tăm, sàn được lau chùi qua loa, vẫn có thể nhìn thấy vết máu đỏ sậm và dải phấn vẽ quanh vị trí đầu người và chiếc rìu.
Ngô Hàm thở thật mạnh một hơi: "Ngay tại nơi này? Trước mắt bao nhiêu người sao?"
Phương Mộc không nói gì.
Ngô Hàm cúi đầu, nhỏ giọng nói :"Tớ thực sự xin lỗi."
Phương Mộc im lặng một hồi rồi nói: "Không liên quan đến cậu."
"Tớ biết." Ngô Hàm vẫn nhìn lên sâu khấu, "Thế nhưng. . . . . .Trần Hi là một cô gái tốt."

"Đừng nói nữa!" Giọng nói của Phương Mộc trở nên khàn khàn.
Ngô Hàm nghe theo liền im lặng.
Hai người im lặng ngồi sóng vai nhau trong bóng tối ở hội trường, mãi đến khi bốn phía hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối.
"Đi thôi." Phương Mộc đứng dậy.
Ngô Hàm xách cặp sách lên. Chân Phương Mộc dò dẫn tìm đường, cánh tay lại bị Ngô Hàm nắm lấy.
Trong bóng đêm, ánh mắt Ngô Hàm lóe ra tia sáng kỳ dị.
"Phương Mộc, cho dù thế nào, cho dù thế nào cũng phải bắt được hắn!"
 


Đăng nhận xét

0 Nhận xét